Sau khi lạc rừng, chúng tôi bị bắt và được đưa vào trại giam. Một chuỗi ngày cơ cực mới lại bắt đầu. Nhưng tôi vẫn cố gắng để được về và vẫn may mắn hơn nhiều người đã bỏ mạng trong rừng và không bao giờ được thấy quê hương nữa. Ngồi trầm ngâm một lúc, chị lại kế tiếp!
Ra tới bìa rừng, chúng tôi bị cảnh sát đánh đập. Họ đánh, đạp vì đi chậm quá. Anh trai tôi cũng bị đánh liên tục. Trong lúc đó, hai chân của tôi thì bị bỏng tuyết nặng, còn tay anh tôi thì bị cây đâm rách toe cả bàn tay mà lạnh tê mất cảm giác nên không hề biết rằng mình bị thương.
Đoàn của chúng tôi bị lạc mất 3 người giữa rừng không tìm thấy. Sau khi về biên phòng chúng tôi bị nhốt trong một phòng tắm hôi hám, bẩn thỉu nơi mà công an đi vệ sinh cách nhau có 1 tấm bìa mỏng.
Sau những ngày tháng kinh khủng vượt rừng bốc tuyết ăn thay nước, thay cơm, đến mức cổ họng đau buốt không nói nổi. Sau đó, chúng tôi bị lục soát và tịch thu mọi tài sản như tiền, vàng và các đồ dùng khác. Họ đưa chúng tôi về trại giam và chờ ra toà. Chúng còng tay chúng tôi lại với nhau và lôi nhau đi mà cổ tay ứ máu như thời nô lệ của ta thời xưa.
Chúng tôi là những kẻ ăn xin nơi xứ người. Tiếng không biết, quần áo không có mặc, giày không có để đi. Mỗi người được phát một cái cốc và một cái thìa nhôm. Tôi khát quá xin nước uống, chúng ra hiệu cho tôi đến cái bệ rửa tay bên bồn cầu, tôi há hốc mồm ra tỏ ý không phải nhưng chúng gật gật rồi cười hả hê.
Vào trại bọn tây già trẻ lớn bé 6 người một phòng, chúng hút thuốc ghê rợn và nhìn chúng tôi bằng ánh mặt đáng sợ, ánh mắt của những kẻ kỳ thị người nước ngoài. Tôi run sợ không ngủ được. Ngày đầu tiên là những bữa kiểm tra và bữa ăn chan đầy nước mắt, cháo hạt có cả vỏ trấu. Trong trại, tôi đã chế một bài thơ thẩn mà đến bây giờ đọc lại tôi thấy vẫn ngậm ngùi, cay đắng.
Trong tù không bạn cũng không anh/Sáng ăn cháo loãng với nước trà
Trưa ta ăn nhanh hai bát nữa/Một bát canh chua bát cháo hoa
Tay múc mồm nhai chưa kịp nuốt/Cảnh sát tới gọi trả bát đây
Buối chiều là suất khoai tây/Kèm miếng cá luộc ăn ngay vội vàng
Đêm đêm nằm ngủ mơ màng/Nhớ cha nhớ mẹ bàng hoàng thâu đêm
Nghĩ tới cu Bin càng nhớ thêm/Mong trở về nước từng đêm từng ngày!
Vậy đấy, ngày qua ngày ngửi khói thuốc của bọn Tây đến nghẹt thở. Thậm chí, chúng còn trấn lột hết quần áo ấm của tôi, tôi không biết kêu than cùng ai. Cứ nghĩ, đói nhưng nghĩ đến bữa ăn thì thật là kinh khủng. Từng ngày ở trại dài như cả thế kỷ. Lần đầu ra toà, Họ xử tù chúng tôi 2 tháng rồi lên 4 tháng, 6 tháng. Bao nhiêu con người quỳ xuống van xin để được về với gia đình nhưng vô ích.
Trong tù, mỗi ngày chúng tôi được đưa đi tập thể dục nhưng giam trong phòng nhỏ nhiều người canh giữ. Trong trại có rất nhiều người Việt Nam cũng đang bị giam ở đó, gặp mọi người, ai cũng có những tâm tư và thậm chí nhiều người tuyệt vọng. Có người đã chết ở đó vì uất hận.
Trong trại không có gì mà ăn, nào gạo, nào cá sống, nào khoai tây thối nhưng cố ăn để mà không bị chết đói. Anh trai tôi và mọi người mỗi ngày chỉ được chia có 1 thìa cháo, uống nước trong nhà vệ sinh. Ở chung với chấy rận.!
Mắt ngấn lệ chị nhớ lại; Rồi một ngày trong những năm tháng đó một lần tôi thắng được thần chết. Tôi bị lên cơn đau bụng do bị tiêu chảy cấp. May mắn là phòng anh trai tôi ở dãy đối diện và khi tôi hét lớn, khóc thảm thương “anh ơi! em đau lắm, cứu em với, em chết mất”. Trước đó, tôi cũng đã uống thuốc do quản lý đưa nhưng mãi không khỏi được. Rồi tôi gục xuống, Họ ra tín hiệu gọi cấp cứu. lúc đó khoảng 1 hay 2h sáng gì đó. Tiếng vang vọng trong ngục tù, rầm rầm inh ỏi, cảnh sát, y bác sỹ vây quanh tôi cấp cứu cho tôi. Tôi thoi thóp nhắm mắt lại, họ đo huyết áp rồi tiêm thuốc cho tôi.
Những ngày vật vạ ở sân bay |
Sáu tháng trong trại giam trôi qua, chúng tôi được chuyển qua trại hồi hương chờ kết quả trả về. Cũng lại những món ăn ghê rợn nhưng may sao còn có cơm và gọi được về nhà. Sáu tháng trời bặt vô âm tín, không thông tin, không liên lạc, vỡ oà sau mỗi cuộc điện thoại. Nỗi nhớ nhà nhân lên.
Thậm chí, đến ngày về cảnh sát họ vẫn còn còng tay chúng tôi ra tận sân bay và đưa lên tận ghế máy bay. Ai cũng nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh vậy.
Đó là chỉ mới tóm tắt ngắn gọn về chuyến vượt biên đi châu Âu thôi. Khuyên những ai đang có ý định đi thì tìm hiểu con người và con đường đúng đắn mà đi. Đừng bao giờ đánh đổi bằng xương máu cả. Ở Việt Nam bình yên và chăm chỉ làm việc rồi chắc chắn sẽ được bình yên.
Cuối cùng, tôi xin chúc tất cả những người con xa xứ có một sức khoẻ luôn cố gắng thật nhiều để sớm về bên gia đình, bên người thân và quê hương!
Theo Đình Thắng/ Nguồn tin: tamnhin.net.vn