Trong một lần, tôi một mình lang thang lặng lẽ quan sát khắp các góc trong Trung tâm Tâm Việt, nơi đang nuôi dưỡng, huấn luyện và giáo dục đặc biệt cho hơn 50 em tự kỷ, tôi đã chụp được một bức ảnh, một khoảnh khắc thiên thần của một cô giáo trẻ tên Nguyễn Thị Hân, khi cô đang ôm trong tay một em gái nhỏ tự kỷ, nụ cười tươi nở trên môi cô, nhưng điều khiến bức ảnh lay động lòng người, chính là ánh mắt hạnh phúc của cô giáo trẻ khi ngắm học trò đặc biệt, cũng là “đứa con” mà cô trực tiếp chăm sóc đêm ngày. Tôi cảm nhận những cái ôm nồng ấm, tình thương của cô giáo đã vượt lên trên mọi tật nguyền, trắc trở, vượt lên mọi suy tính, vượt qua cả không gian và thời gian, để trở nên bất tử.
Cô giáo Nguyễn Thị Hân bên trẻ tự kỷ |
Ở Tâm Việt, không chỉ có cô giáo Nguyễn Thị Hân, còn có cô Lê Thị Kim Dung, cô Quỳnh, cô Hạnh,… Họ đều là những cô gái trẻ, tuổi đôi mươi, mới tốt nghiệp đại học, có cô chưa kịp tốt nghiệp cũng tình nguyện đến trung tâm vào ngày nghỉ cuối tuần để được vừa chăm sóc các em, vừa rèn luyện bản thân. Các cô ở lại trung tâm 24h/24h, bởi việc chăm sóc trẻ tự kỷ không hề đơn giản.
Cô giáo Lê Thị Kim Dung và một bé tự kỷ |
Một đứa trẻ bình thường ở trường được thầy cô dạy dỗ, ở nhà có bố, mẹ, ông bà chăm sóc, nhiều người xoay quanh đứa bé như vậy mà lắm khi còn khó khăn trong nuôi dạy, thì với một trẻ tự kỷ, việc đó còn khó gấp trăm lần. Chính cha mẹ, ông bà của những trẻ tự kỷ còn phải “bó tay” trong việc kiểm soát các em, thì khi đưa các em đến trung tâm, việc khó như “đi lên trời” đó lại được giao tất cả cho các thầy cô, nhất là các cô giáo trẻ. Chỉ có một tình thương lớn lao, sự kiên nhẫn phi thường, tính chịu thương chịu khó vô biên có nơi các cô giáo, cộng với một giải pháp giáo dục đặc biệt hiệu quả, thì mới giúp được trẻ tự kỷ tiến bộ từng ngày.
Không những vậy, các cô còn cần luyện giỏi những kỹ năng khó của một diễn viên xiếc, như tập đứng thăng bằng trên 3 con lăn, đi xe đạp 1 bánh, trong lúc đội chai nước cân bằng trên đầu, tung hứng 3-5-7 quả bóng. Khó đến mấy cũng phải tập để thành thục kỹ năng đó, rồi mới có thể huấn luyện cho các em tự kỷ. Nhiều em, để tập được việc cầm đũa ăn cơm đã mất cả tháng trời liên tục, thì ta có thể hiểu rằng việc các cô luyện cho các em đi được xe đạp 1 bánh, hoặc đứng cân bằng trên con lăn, là những việc “khó không tưởng”. Vậy nhưng, các cô gái tại Trung tâm Tâm Việt đang dành thời vàng son của cuộc đời mình để làm việc “khó không tưởng” ấy một cách bình thường hàng ngày.
Thật chạnh lòng khi những hot girl được chú ý, được truyền thông chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng, khiến họ nổi tiếng và có thu nhập khủng, trong khi những cô giáo trẻ huấn luyện trẻ tự kỷ tại Trung tâm Tâm Việt, hàng ngày làm những việc phi thường, đẹp đẽ, lại chẳng mấy ai quan tâm, nhưng họ vẫn lặng lẽ cống hiến như vậy, chẳng cần ghi danh, chẳng cần lương khủng, bởi chính sự tiến bộ của các bé tự kỷ, những vòng tay ôm thiết tha, nụ hôn nồng nhiệt vô tư của các bé, là những tấm huy chương vô hình, từng khắc, từng ngày trao tặng cho các cô, là niềm hạnh phúc lạ kỳ nhất, mà chỉ có những Nàng tiên giữa đời này xứng đáng có được.
Theo: Kiều Bích Hậu.
Ảnh: Phạm Tiến Dũng/https://petrotimes.vn