Tới thôn Đỗ Xá, thị trấn Yên Mỹ, huyện Yên Mỹ, tỉnh Hưng Yên, hỏi thăm tới lớp học tình thương của cô giáo Phạm Thị Lý không ai là không biết. Bị liệt đôi chân sau một lần bạo bệnh, sức khỏe yếu, điều kiện gia đình khó khăn khiến cô gái trẻ phải bỏ dở việc học.
Cuộc đời của Lý nối dài bởi những khó khăn
Có lẽ với cô gái trẻ Phạm Thị Lý, ước mơ duy nhất của cô ngay từ khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường đó chính là mong ước được làm giáo viên, được đứng trên bục giảng để nuôi dưỡng mầm xanh cho đất nước. Mong ước là vậy, thế nhưng, may mắn đã không mỉm cười với Lý khi cô liên tục vấp phải những khó khăn, trở ngại.
Sau khi tốt nghiệp THPT, cô gái trẻ đem theo ước mơ của mình để thi vào ngành sư phạm. Cần cù, chăm chỉ là vậy, thế nhưng đến ngày thi đại học, Phạm Thị Lý đã không thể bước vào cánh cửa trường đại học. Thế nhưng, chỉ vài tháng sau khi kỳ thi đại học kết thúc cũng là lúc tai họa giáng xuống đầu 3 anh em khi mất đi người mẹ sau một tai nạn. Nỗi buồn này chưa qua, nỗi đau khác lại tới, sự ra đi của mẹ đã khiến cả 3 anh em suy sụp tinh thần. Những tưởng những bất hạnh, đau khổ cũng dừng lại, thế nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi mẹ mất, căn bệnh tim bẩn sinh của Lý tái phát khiến cô phải nhập viện cấp cứu.
Trải qua ca phẫu thuật thập tử nhất sinh vì sức khỏe yếu, tim của Lý được cứu nhưng biến chứng sau ca mổ đã khiến đôi chân của Lý teo tóp và liệt hoàn toàn. Nếu muốn di chuyển đi lại trong nhà, Lý phải dùng 2 tay thay đôi chân để lết người đi.Từ một cơ thể lành lặn, có thể tự do đi khắp nơi, giờ lại phải sống dựa vào một chiếc xe lăn khiến cho Lý không khỏi tủi thân và sống khép mình.
Bằng nghị lực vượt lên khó khăn và từ sự giúp đỡ của anh chị, Lý cố gắng luyện tập hằng ngày để có thể đi lại bình thường. Thế nhưng mọi cố gắng đều không có kết quả khi đôi chân của chị ngày càng không còn cảm giác. Nhớ về những ngày tháng khi biết mình bị biến chứng sau ca mổ, cô gái trẻ Phạm Thị Lý rơm rớm nước mắt: “Thực sự lúc đó mình cảm thấy rất tủi thân, nếu lúc đó còn cha còn mẹ thì sẽ được chăm sóc nhiều hơn, nhưng mình không còn bố mẹ thì buộc mình phải cố gắng thêm nhiều hơn. Có khi, chính do mình chịu thiệt thòi từ khi còn bé nhiều nên đó cũng trở thành động lực để mình vươn lên vượt qua mọi trở ngại trong cuộc sống và sống một cuộc sống ý nghĩa cho mình và cả những người khác.”
Không khuất phục hoàn cảnh, Lý đã trở thành người lái đò kiên cường nhất
Mơ ước được đứng trên bục giảng tưởng chừng như đã khép lại với cô gái trẻ, thế nhưng thẳm sâu trong trái tim người con gái đó vẫn đang tồn tại ngọn lửa đam mê cháy bỏng với sách vở, với ước mơ được dạy dỗ các em nhỏ. Sau những ngày vật lộn với những cơn đau do bệnh tật, người ta lại thấy Lý vùi mình bên những tài liệu, sách vở bồi dưỡng nghiệp vụ sư phạm do người chị gái đưa đến.
Cô giáo Phạm Thị Lý đang dạy dỗ các bé ở thôn Đỗ Xá, tỉnh Hưng Yên
Được biết, thời gian đầu, khi biết Lý dạy kèm cho một số bạn học sinh là con của người quen, trong làng cũng có một số lời lẽ không hay. Nhiều người cho rằng một người bị liệt như vậy thì làm sao có thể đủ sức dạy học, hơn nữa chưa qua đào tạo nghiệp vụ chuyên môn thì làm sao có thể dạy cho học sinh hiểu được. Tuy nhiên, với tinh thần học hỏi và sự nhiệt huyết của bản thân, Lý đã chứng tỏ cho mọi người thấy người khuyết tật cũng có thể dạy học, làm đẹp cho đời nếu như có niềm tin và nghị lực.
Lớp học tình thương được khởi đầu chỉ với số học sinh ít ỏi, thế nhưng tính đến thời điểm hiện tại, số học sinh theo học chị Lý đã lên tới hàng trăm em. Để đảm bảo điều kiện học tập cho các em, Lý đã phân chia thành các ca học để từ đó có thể quan tâm, chỉ bảo các em nhiều hơn. Không có công việc ổn định và hàng tháng vẫn phải lên bệnh viện lấy thuốc uống duy trì huyết áp ở mức ổn định, thế nhưng khi các phụ huynh ngỏ ý gửi tiền học phí, chị Lý kiên quyết không nhận.
“Mình có tiền trợ cấp cho người tàn tật hơn 1 triệu đồng/tháng, trong khi đó thuốc của mình được phát miễn phí và không mất tiền mua bởi vậy mình sẽ không lấy tiền học phí của phụ huynh. Có khi mình phải cảm ơn các phụ huynh vì đã tin tưởng giao các con cho mình kèm cặp, nhờ có các con mà mình thấy cuộc sống vui vẻ và có ý nghĩa hơn. Chỉ cần nhìn thấy các con ngoan ngoãn học hành, chơi đùa là mình cảm thấy hạnh phúc” – cô giáo Lý chia sẻ.
Có lẽ chính bởi tình yêu thương vô bờ bến của cô giáo Phạm Thị Lý dành cho các em nhỏ mà phần lớn các em nhỏ đều gọi chị với cái tên thân thương như: “Mẹ Lý” hay “Bác Lý”. Và cũng chính sự vô tư, hồn nhiên đó là nguồn động lực lớn lao để “Mẹ Lý” tiếp tục hành trình vượt lên mặc cảm của bản thân và kiên trì với ước mơ nuôi dưỡng mầm xanh cho quê hương, đất nước.
Hồng Liên