(ĐHVO) Là một thanh niên không may mắn khi mang trên người những tật nguyền nhưng anh Bùi Văn Bình, sống tại huyện Kim Bôi, tỉnh Hòa Bình, không chỉ luôn chiến đấu vượt lên số phận nghiệt ngã của mình mà còn mang những con chữ tới cho các em nhỏ ở cùng thôn xóm.
Chưa tốt nghiệp THPT, chưa từng học sư phạm nhưng anh Bùi Văn Bình (thôn Yên, Kim Truy, Huyện Kim Bôi, tỉnh Hòa Bình) vẫn được những người dân trong thôn yêu mến gọi hai tiếng “thầy Bình”. Đã gần chục năm nay, trong ngôi nhà nhỏ không có mấy vật dụng đắt tiền chưa từng vắng bóng tiếng đọc bài, tiếng nô đùa của các em nhỏ trong thôn những chiếc cặp sách, tập vở viết được xếp ngay ngắn trên bàn. Đó là lớp học thêm do anh Bình duy trì để giúp các em nhỏ ôn luyện bài tập sau những giờ lên lớp.
Anh Bình đang dạy các em nhỏ học.
Sinh ra trong một gia đình nghèo tại xã Kim Truy, anh Bình vẫn có những năm tháng tuổi thơ khỏe mạnh bình thường như bao đứa trẻ khác. Không may, vào một năm anh đang học THCS, một trận ốm nặng đã biến đôi chân bình thường của anh Bình trở nên mất phản xạ, và đôi tay anh bị co quắp không thể vận động và làm việc một cách dễ dàng như trước. Lúc đó, do trường học xa và gia đình còn nhiều khó khăn nên nhiều người khuyên anh Bình nghỉ học nhưng anh nhất quyết không chịu. Cảm phục trước tinh thần hiếu học đó, các thầy, cô giáo trường THCS Kim Truy đã động viên và tạo mọi điều kiện để anh tới lớp. Hàng ngày, các bạn ở lớp thay phiên nhau cõng, dìu anh Bình đến trường. Khó khăn vất vả là thế, nhưng ngày nắng đẹp cũng như ngày mưa bão, anh chưa bao giờ vắng lớp. Nhờ trí thông minh sẵn có và tính cần cù, chăm chỉ nên suốt những năm học sau đó, anh đều là học sinh khá, giỏi của trường. Gần 7 năm trời nỗ lực vượt khó vươn lên nhưng số phận vẫn không mỉm cười với anh. Một trận ốm ác liệt đã hành hạ anh ngay khi anh vừa vào lớp 12. Sau một thời gian dài chạy chữa, anh đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhưng đôi chân đã bị liệt hẳn và bàn tay co quắp không thể tự làm dù là những việc giản đơn nhất.
Phải quanh quẩn ở nhà với một đôi chân tật nguyền khiến cho nhiều khi anh Bình cảm thấy chán nản, thất vọng với cuộc sống. Anh tâm sự, chính vào lúc bế tắc nhất của cuộc đời, anh đã nhận được sự quan tâm của bạn bè, thầy cô giáo và những người thân quanh mình để hiểu ra rằng cuộc sống của mình vẫn chưa phải là hết. Anh vẫn còn cái đầu nhanh nhạy để suy nghĩ, đôi mắt sáng, vẫn còn có thể cống hiến được cho xã hội. Vậy là từ đó, anh Bình quyết định nhận dạy kèm miễn phí cho các em nhỏ trong thôn. Từ vốn kiến thức đã học của mình, hàng ngày, anh bỏ thời gian ôn luyện bài tập cho các em nhỏ. Thời gian đầu, lớp học chỉ có 3 em nhưng chỉ một thời gian ngắn sau, số học trò của anh Bình ngày càng nhiều và đến hiện tại đã lên tới con số hai mươi em. Vì sĩ số đông nên anh chia lớp thành hai ca, buổi sáng và buổi chiều để đảm bảo chất lượng học. Anh chia sẻ, có những em học sinh lớp 1 có nhiều từ phổ thông các em không hiểu, anh giảng lại và giúp các em luyện chữ, luyện toán. Với các em lớp lớn, anh cũng giúp giảng giải lại những bài toán, bài văn khó mà các em chưa hiểu. Do kiến thức ngày càng đổi mới, cách học cũng mỗi ngày một khác nên anh luôn chịu khó học hỏi, đọc thêm tài liệu để làm sao cách học phù hợp với các em.
Không chỉ dạy kiến thức, anh Bình còn truyền dạy cho các em đạo lý sống thông qua những câu chuyện, trang báo anh đọc hằng ngày. Đó là những câu chuyện về lòng hiếu học, nỗ lực vượt khó của con người. Với anh Bình, anh có thể là người bị hạn chế về mặt kiến thức nhưng để truyền dạy cho các em tình yêu con người, nét đẹp của cuộc sống, anh luôn sẵn sàng.
Hương giang