(ĐHVO). Chị Hoàng Thị Dịu (sinh năm 1989) ngụ tại thôn Minh Thành, xã Hà Giang, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình là một người phụ nữ tuy bị khuyết tật nhưng không những sống tích cực, lạc quan mà còn giúp trẻ em xóm làng gieo mầm tri thức, ham mê đọc sách. “Ba sẽ là cánh chim Đưa con bay thật xa Mẹ sẽ là cành hoa Cho con cài lên ngực.” Tiếng giảng bài vang vọng mỗi ngày từ lớp học “Gieo Mầm” của chị Hoàng Thị Dịu, ngụ tại thôn Minh Thành, xã Hà Giang, huyện Đông Hưng, tỉnh Thái Bình đã trở nên quá đỗi quen thuộc với bao bạn nhỏ nơi đây. Ngày nào cũng vậy, cứ bốn giờ chiều, nơi góc xóm nhỏ lại rộn lên những tiếng đọc bài, những tiếng lách cách gõ bảng của cô giáo Dịu. Hình ảnh thân thương của người cô luôn cần mẫn bên chiếc xe lăn đã khắc sâu mãi bên trong tâm trí của bao lứa học trò, người thầy ấy không chỉ mang đến thế giới tri thức mà còn là tấm gương nghị lực phi thường, vươn lên nghịch cảnh để góp mình cho những giá trị tốt đẹp. Là con út trong một gia đình đông con, kinh tế còn gặp nhiều khó khăn, ngay từ khi tấm bé, chị Dịu đã luôn ý thức về việc không ngừng vươn lên bằng chính những nỗ lực của bản thân mình. Thế bởi điều kiện gia đình không cho phép, chị phải tạm gác lại chuyện học hành để tham gia lao động sản xuất. Những tưởng rằng chỉ cần chăm chỉ, tu chí làm ăn sẽ có một mái ấm hạnh phúc, một cuộc sống giản đơn bình lặng thì trớ trêu thay, vào năm 18 tuổi, trong một lần đi khám sức khỏe định kỳ, chị được bác sĩ chẩn đoán là không có buồng trứng, sự thật phũ phàng này đã tước đi cơ hội làm mẹ của chị. Cất giấu nỗi buồn ấy vào tận sâu thẳm trong tim, chị Dịu tiếp tục cần mẫn chăm chỉ với công việc lao công tại bệnh viện đa khoa Đông Hưng trong suốt 10 năm để phụ giúp bố mẹ trang trải cuộc sống. Năm 27 tuổi, một lần nữa tai ương lại giáng xuống cuộc đời chị, chị phát hiện mình bị mắc bệnh xương thủy tinh. Từ một cô gái vốn lành lặn, khỏe mạnh thì giờ đây đôi chân của chị không thể đi lại được nữa, và cả phần đời còn lại chị phải bầu bạn với xe lăn.