(DHVO). Những bài thơ về cuộc sống ngắn gọn, gần gũi và thân quen, nhưng ẩn chứa biết bao nhiêu điều tốt đẹp. donghanhviet.vn xin dưới thiệu chùm thơ mới nhất của tác giả Nguyễn Khương.
(Ảnh Internet)
(1) NHỚ NẮNG
Mấy ngày nắng bỏ đi chơi
Trời buồn mưa đứng, mưa ngồi nhớ mong
Những ngày chơi nắng dong dong
Vi vu gió hát tiếng lòng chơi vơi
Bỏ ta nắng đã đi rồi
Mưa trong bão táp đứng ngồi không yên
Mong ngày nắng sớm về bên
Hàng cây xanh với nỗi niềm cũng xanh
Hoa thơm, quả ngọt để dành
Nhạt lòng mưa, nặng trĩu cành trái thương
Mơ màng ngỡ ánh nắng vương
Vùng chăn giấc tỉnh va tường lệ rơi…
(2) CON ĐƯỜNG ƯỚC MƠ
Chùa thầy đường vẫn còn xa
Tết gần ngồi ngóng đợi quà mang đi
Ví đem phơi sấy phẳng lì
Chờ ngày tiền đến có khi cần dùng
Vui mừng trung chuyển lung tung
Nhận quà lại chuyển, lại mừng lấy may
Gập ghềnh đường đến chùa thầy
Lối về nhẹ nhõm lòng đầy ước mơ…
(3) LÝ TƯỞNG
Tưởng là chén rượu trước môi
Nâng lên hạ xuống, khà rồi rót thêm
Thịt chó, giềng mẻ thật thơm
Uống bao nhiêu chén chẳng mềm đôi môi
Giả vờ là giả vờ thôi
Thịt chó không rượu, ăn rồi như không
Cá sống sợ nhất nước trong
Xã hội lý tưởng là không có gì!
(4) NÀNG THƠ
Anh chỉ muốn ôm em ngấu nghiến
Suốt vạn ngày và cả đêm mơ
Mái tóc, dáng hình nụ cười hé mở
Ôi người yêu anh khắc khoải mong chờ…
Ôi nàng thơ, anh rất nhớ em
Người mà anh nhung nhớ đêm đêm
Người mà em chưa từng nhớ đến
Hoặc là em đã cố tình quên…
Anh chẳng thể dối lòng thêm nữa
Nàng thơ ơi! Đừng chỉ ở trong mơ
Em xé Thị, anh xin em hiện hữu
Về cùng anh, anh mỏi mắt đợi chờ
(5) VẼ NIỀM VUI
Chẳng dễ gì vẽ được niềm vui
Thành công đôi khi khó dùng lời
Mỗi ngày một bước vươn phía trước
Vững chắc tay chèo, rẽ sóng khơi
Binh hùng, quân giỏi sinh tướng giỏi
Thêm trò trưởng thành, cây thêm chồi
Vững mạnh, đoàn kết Đồng hành việt
Tập đoàn phát triển mãi không thôi
Chẳng dễ gì vẽ được niềm vui
Chúc mừng ta và chúc mừng người
Cây to lá luôn hướng về cội
Con thuyền chúng ta cùng ra khơi…
(6) TỦ ÁO
Áo thì cũ quá
Chẳng nỡ vất đi
Yêu chiếc áo mới
Chẳng muốn giặt gì
Vất và ko vất
Tủ trật để hai
Chỉ mặc áo mới
Ngày đêm mang sài
Áo mới mặc mãi
Mặc nhiều, nhiều hơn
Cổ áo sờn chút
Vẫn khoác sớm hôm
Tủ áo thêm đầy
Bỏ hay không bỏ
Yêu chiếc áo mới
Biết tính sao đây?
(7) NỬA CHỪNG
Cơm nửa bát đói lòng ấm ức
Rượu nửa chầu hậm hực ly không
Một chút lạnh chẳng gọi mùa đông
Nắng nhàn nhạt đâu thành mùa hạ
Là vàng rơi tìm xuân nghiêng ngả
Nửa chừng vui, câu chuyện kể giữa chừng
Một nửa yêu, một nửa dửng dưng
Cái cuồng nhiệt cũng nửa chừng không vậy?
Thu nửa vời thu dối lòng che đậy
Bỏ mặc hè háo mức mê say
Hãy đừng là thu lá trút bay bay
Cây lạnh lẽo đứng một mình đơn độc
Thơ nửa chừng nên không người đọc
Em nửa chừng còn anh nữa thì sao?
(8) NHỚ
Cả ngày mãi hắt xì hơi
Phải chăng nhớ quá một người phải không?
Thu vàng – tình có còn nồng?
Vắng ai mà thấy tiếng lòng chông chênh
Lá vàng – tình có vàng không
Sao tim ta nhớ nát lòng về ai
Hiu hiu lạnh lạnh gió mài
Vẳng như thỏ thẻ tiếng ai bên mình
Bóng ai nhỏ bé thanh thanh
Ẩn trong tim cả ngàn canh thật rồi
(9) TRƯỚC PHIÊN TOÀ
Sao con người không thể mãi yêu nhau
Án tử loại ra ngoài xã hội
Một số người lỡ mắc vào tội lỗi
Chót lầm đường khó tìm lại ngả quay.
Giá như mình từ nay mãi được say
Không phút tỉnh để đỡ nhìn cáo trạng
Đứng trước mạng người, trái tim nứt rạn
Phía ngoài kia thấp thoáng bóng mẹ già…
Vợ khóc chồng, con nhỏ gọi tiếng cha
Đau xé lòng, luật sư làm gì khác được
Công lý thực thi, lỗi lầm kẻ lỡ bước
Nhát búa nghẹn ngào tim thắt vạn niềm thương
Có lẽ là mình sẽ rẽ khác đường
Hoặc sẽ chẳng bao giờ làm án tử
Đối diện phiên toà, trước tập dày chứng cứ
Nước mắt từ đâu lã chã nhưng giọt dài…
(10) MUỐN VÀ CÓ THỂ
Muốn và có thể
Chẳng đồng nhất nhau
Để bao đêm thâu
Nghĩ mình có thể…
Muốn thì vẫn thế
Có thể thì không
Muốn đến mênh mông
Mà không có thể…
Nghĩ mình mình yếu thế
Là chẳng mạnh hơn
Nghĩ mình sẽ buồn
Thì vui có được
Chỉ là điều ước
Muốn chẳng lẻ loi
Như có thể thôi
Lúc nào cũng được
Anh vẫn hằng ước
Anh chỉ mơ thôi
Điều ước trên đời
Muốn là có thể
Em nghe anh kể
Mà chẳng nói gì
Muốn kệ nó đi
Ôm tròn hiện thức